Câu chuyện xảy ra đã hơn năm năm nhưng tôi vẫn nhớ như in món quà mà
một cô bé đã tặng tôi mùa đông năm ấy, một mùa Giáng sinh lạnh lẽo nhưng
ấm áp tình người.
Tháng mười hai, trời ở miền Bắc mưa rả rích kèm
theo cái lạnh như cứa vào da thịt. Khoảng không gian chật hẹp của căn
gác nhỏ không làm dịu được nỗi buồn và cảm giác nhớ nhà. Noel này cả lớp
tôi lại lên kế hoạch đi chơi nhưng giờ mẹ vẫn chưa gửi tiền. Chắc mùa
này quê mình lại bão lụt nhiều nên gia đình không thu hoạch được gì.
Sáng
qua, mấy đứa cùng xóm trọ mách nhau chuyện làm thêm cho các tổ chức từ
thiện. Mấy đứa rủ nhau đi kiếm việc. Công việc không nặng lắm nhưng khá
mất thời gian bởi tôi và Hải vào vai hai ông già Noel. Chúng tôi xuất
phát từ nhà lúc sáu giờ tối và về cũng phải sau nửa khuya. Có hôm làm ở
trung tâm bảo trợ trẻ em nghèo, có hôm làm ở hội người tàn tật, cũng có
khi là các trại mồ côi.

Những ngày cận kề Giáng sinh chúng tôi lại
càng phải đi nhiều. Hôm đứng ở cổng trường tiểu học vùng ven ngoại
thành, trời đã khuya lắm rồi nhưng có một cô bé vẫn chưa về. Bé nhìn tôi
chằm chằm nhưng không dám tiến lại gần. Tôi đến cạnh bé, hỏi nhỏ: “Cháu
sao vậy?”. Bé cười, đôi mắt vẫn còn nhiều niềm vui: “Ông già Noel ơi,
có phải đứa trẻ nào học giỏi mới nhận được quà? Sáng nay cháu bị điểm
kém môn toán, cháu sợ không có quà”. Tôi cười nhẹ: “Không đâu, ông cho
tất cả. Nhưng nếu cháu nào ngoan thì ông sẽ vui hơn”. Bé ngạc nhiên,
nhìn sang tôi, nhìn cả Hải: “Vậy là cháu đã làm hai ông buồn rồi à?”.
Bé
khóc, những giọt nước mắt nóng hổi rớt đầy trên tay tôi. Hình như trong
suốt buổi tối qua, vì quá mệt nhọc mà chúng tôi quên mất nở nụ cười với
nhiều đứa trẻ, trong đó có bé. “Thôi, cháu nín đi. Hai ông già này
không buồn đâu, nhưng cháu phải cố gắng hơn nhé”. Bé cười, đôi mắt vẫn
còn ngân ngấn nước: “Vậy đi phát quà cho trẻ em, hai ông có nhận được
quà của ai không?”. Hải bước tới: “Không, hai ông chỉ đem quà và giúp
các cháu thực hiện ước mơ thôi. Là ông già Noel rồi thì cần gì nữa”.
Bé
đi lại gần tôi, gần Hải: “Cháu tặng hai ông nhé”, rồi hôn nhẹ nhàng lên
má của chúng tôi. Hai đứa ngớ người ra nhưng vẫn không quên nở nụ cười
với bé trước khi bé đi mất. Cảm giác ấm áp lan tỏa trên má tôi, rồi cả
người. Một chút vị ngọt ngào xen lẫn niềm thích thú. Tôi chợt nghĩ chưa
bao giờ mình ước cho bản thân một món quà gì đó. Hình như tuổi thơ của
tôi đã qua và chuyện ông già Noel đã chìm vào quá khứ lâu lắm rồi.
Thì
ra không phải cứ mặc bộ trang phục đỏ trắng, phát quà cho trẻ em là
mình đã tròn vai ông già Noel. Ông già Noel chỉ hiện hữu thật sự khi
chúng ta được giao cảm với nhau. Sự chia sẻ tình người không chỉ là
những hộp quà phát vội mà còn là những nụ hôn hồn nhiên và giàu ý nghĩa.
Cảm ơn cô bé dễ thương đã cho những “ông già Noel” làm thuê như chúng
tôi một kỷ niệm thú vị trong mùa Giáng sinh.