Cậu bé Antonie giật mình thức giấc. Đêm nay là đêm
Noel, bố mẹ đã đi dự lễ nửa đêm. Cậu vừa qua một cơn bệnh ngặt nghèo,
còn yếu nên phải ở nhà một mình. Như lời kể của mẹ, cậu tin rằng lát
nữa đây, khi bố mẹ trở về, các đôi giầy của cả nhà để trước lò sưởi sẽ
đầy ắp quà của Chúa Giêsu Hài Đồng…..
Đang
miên man suy nghĩ, Antonie chợt nghe có tiếng động rất khẽ, cậu tự nhủ:
“Ồ đúng là bé Giêsu đang tới nhà mình rồi đó, ta phải bất ngờ hù cho
Chúa giật mình mới được!” Cậu rón rén ra khỏi giường, xuống thang gác,
nhè nhẹ bước về gian bếp, nơi vừa phát ra tiếng động. Cửa bếp chỉ hé
mở, lọt ra ngoài một tia sáng yếu ớt. Cậu bé dừng lại, hồi hộp suy
nghĩ: “Chà, chắc bé Giêsu không tìm ra cái nút mở điện nên đành dùng nến
đây”.

Và, cậu đã bất ngờ
kéo mạnh tay nắm cửa, chút ánh sáng leo lét liền tắt ngúm và có tiếng
lịch kịch đụng chạm vội vàng. Antonie lại nghĩ: “Chắc Chúa Giêsu bị
giật mình rồi đây, ta phải mau trấn an Chúa kẻo tội nghiệp!” Cậu vội
bấm nút mở đèn, ánh sáng như chói lòa gian bếp. Ô kìa, chỉ có một người
đàn ông đứng tuổi, ăn mặc khá nghèo nàn, đang lúng túng trước lò sưởi,
một tay cầm một hộp kẹo chocolate khá to, một tay cầm lấy miệng một cái
bao tải căng phồng, phía dưới là đôi giầy của Antonie. Cậu bé nheo mắt
nhìn người khách lạ: “Ủa, cháu cứ ngỡ là bé Giêsu cơ…”
Tên
trộm hoàn toàn bị bất ngờ, giờ đây lại càng ngẩn ngơ trước vẻ hồn nhiên
của em bé chủ nhà. Đây là lần đầu tiên trong đời, một em nhỏ đã nói
chuyện với hắn mà không có một chút gì là sợ hãi kinh khiếp. Antonie
lại chợt toét miệng cười reo lên: “A, cháu biết rồi, bác chính là thánh
Giuse. Chắc bé Giêsu lại cũng bị bịnh như cháu nên bác mới phải đi tặng
quà thay, phải không bác? Tội nghiệp bé Giêsu, mà cũng tội nghiệp cho
bác phải vất vả nữa…. Ấy, cháu phải xin lỗi bác mới đúng, bác đang làm
việc mà cháu lại đi tò mò xuống đây…. Nhưng mà, ô kìa, hộp kẹo đẹp quá,
chắc bác vừa mới lấy ra và định đặt lên đôi giầy cháu phải không ạ?
Ôi, thích quá!”
Tên trộm
càng lúc càng ngỡ ngàng, không kịp phản ứng gì sau một loạt câu nói
huyên thuyên dễ thương của chú bé ngây thơ. Antonie lại tíu tít hỏi:
“Bác Giuse ơi, thế Chúa Giêsu Hài Đồng gởi cái gì cho bố mẹ cháu vậy?”
Người đàn ông mỉm cười tự diễu thầm trong bụng: “Ái chà, cái thằng ăn
trộm chuyên nghiệp như mình mà lại là ông thánh Giuse cơ đấy! Không thể
tưởng tượng nổi! Đành vậy, không thì lộ tẩy mất….”
Thế
là ông ta có vẻ thích thú với vai kịch bất ngờ hi hữu này, bèn giả vờ
tự nhiên đặt hộp kẹo lên trên đôi giầy của cậu bé, rồi cho tay vào lục
trong chiếc bao tải chứa những món đồ mới vơ vét được, rút ra một chiếc
ống điếu mới toanh và một chiếc khăn quàng bằng len thật đẹp. Bé
Antonie thấy thế thì reo lên: “A, cái này của bố, còn cái này thì dành
cho mẹ! Bác ơi, bác tốt bụng quá đi mất, mà sao bác lại biết đúng ý
muốn của mọi người thế? Mẹ cháu có kể với cháu là bố cháu rất mong có
được cái ống điếu mới từ hôm lỡ tay làm rơi vỡ mất, mẹ cháu định mua
tặng nhưng lại bảo chưa tiện dịp đi phố. Còn bố cháu thì đã định tặng mẹ
cháu cái khăn từ khi trời mới chuyển lạnh nhưng lại chưa kịp lãnh
lương. Cháu biết rõ lắm, bởi vì chuyện gì bố mẹ cháu cũng đều tâm sự
riêng với cháu cả. Còn bác, làm sao mà bác lại có thể đoán trúng tất cả
như vậy nhỉ?”

Tên trộm
nghe đến đây thì dường như hơi chần chừ một chút, rồi liền quyết định
rút ra khỏi bao tải thêm một gói xúc xích thật ngon. Antonie há hốc
miệng, em không thể nào tin rằng gia đình không mấy khá giả của em lại
có thể hưởng được một niềm vui lớn như thế trong đêm Giáng Sinh năm
nay. Bé chạy ào đến, ôm chầm đôi tay gân guốc xạm đen của tên ăn trộm
mà em vẫn ngỡ là bác Giuse hiền hậu. Một cảm giác thật kỳ diệu! Đôi
lòng bàn tay nhỏ bé ấm áp làm cho ông ta chợt nhớ lại những chiếc còng
bằng thép lạnh ngắt của cảnh sát đã từng hơn một lần xiết vào cổ tay
ông.
Nhưng rồi, gương mặt
ông ta chợt đanh lại khi quay về với thực tại: “Phải chuồn ngay thôi,
bố mẹ thằng bé sắp về rồi!” Thế là ông vùng mạnh khỏi đôi tay chú bé,
vội vàng định bỏ đi. Antonie ngẩn ngơ một thoáng, rôi chạy vội theo,
níu lấy chiếc áo khoác cũ mèm của ông ta: “Bác ơi, cháu chưa kịp cám ơn
bác cơ mà. Cháu biết bác phải vội đi trao quà cho nhiều nhà khác nữa,
nhưng bác nán lại một tí đã nào. Thứ nhất, bác cho cháu gởi lời cám ơn
Bé Giêsu, Chúa Hài Đồng của cháu nhé. Thứ hai, lễ Noel sang năm, bác
lại nhớ ghé thăm nhà cháu nữa này! Và cuối cùng là, cháu…. cháu không
để cho bác đi ngay bây giờ nếu như bác không chịu cho cháu hôn bác một
cái.”

Tên trộm lại một
lần nữa xúc động đến rưng rưng. Ông ta rụt rè cúi xuống bồng em bé lên
và đưa một bên má gầy còm hốc hác của mình cho bé. Nụ hôn thơ ngây làm
cho những giọt lệ chợt trào ra, lăn dài trên khuôn mặt hằn sâu những tủi
nhục và đen tối. Thật êm dịu, thật hạnh phúc xiết bao khi còn có được
một chút thương yêu tin cậy trong cuộc đời. Ông ta chỉ muốn khoảnh khắc
này cứ kéo dài mãi mãi.
Bé
Antonie chợt bật cười phá vỡ giây phút đang lắng đọng: “A, cháu bắt đền
bác Giuse đấy, bác chả chịu cạo râu, râu bác cứng ơi là cứng, nó đâm cả
vào mặt cháu đây này!” Người đàn ông lúng túng vội dỗ dành em bé: “Bác
xin lỗi cháu vậy. Thôi khuya lắm rồi, chắc bố mẹ cháu cũng sắp về, bác
phải đi ngay thôi cháu ạ!”
Ngoảnh
nhìn lần cuối chiếc lò sưởi lại đầy ắp quà Noel như lúc mới tới, kẻ
khốn khó vắt chiếc bao tải rỗng không lên một bên vai gầy còm, mỉm cười
với chú bé hạnh phúc, rồi nhanh tay mở cửa sau, mất dạng vào trong đêm
tối lạnh giá.
Xa xa, nơi
ngôi nhà thờ nhỏ bé rực sáng, chuông đã reo vui báo hiệu Thánh Lễ Nửa
Đêm Vọng Giáng Sinh vừa tan. Chắc hẳn đêm Noel năm nay, có ít nhất một
người sẽ phải nhịn đói, nhưng ông ta lại đã có được điều qúy giá vô
ngần, đó là một niềm tin thơ ngây của trẻ nhỏ có sức cải hóa cả một cuộc
đời tội lỗi vô vọng…
Sưu tầm